Cẩn thận không có nghĩa là sợ hãi – mà là nhìn xa để không tiếc muộn

Xưởng
Thứ Bảy, 10/05/2025

(Bài 3 - Trong chuỗi "Cẩn thận là sống – Nhận diện nguy hiểm vô hình).

Có một ngộ nhận rất lớn trong cách nhìn về sự cẩn thận: ai cẩn thận quá thường bị xem là lo xa, là “làm quá”, là tiêu cực. Trong khi, rất nhiều tai nạn đau lòng xảy ra chỉ vì thiếu một chút quan sát, một chút đề phòng, mà nếu có thì đã không trở thành thảm họa.

Chuyện nghe qua tưởng đơn giản:

Em bé bị bỏ quên trên ô tô ngày hè, chỉ vì "ngủ say, không ai để ý".

Nhà có bậc tam cấp, nhưng không ai dán chống trượt.

Đồ chơi sắc nhọn bày trong tầm tay trẻ nhỏ, thấy đẹp nên không dẹp đi.

Trẻ nhỏ được giao nhiệm vụ đóng cửa, mở cửa, quẹt gas...vì “tập cho bé chủ động”.

Cửa sổ tầng cao mở hé cho mát, mà không có song chắn.

Làm sao để trẻ con luôn an toàn?
Những điều này không thuộc về định mệnh. Nó không phải “trời kêu ai nấy dạ”. Nó là những rủi ro rất thực, rất rõ ràng, nhưng bị bỏ quên vì nghĩ “không đến nỗi nào đâu”.

Chúng ta sẵn sàng chi vài chục triệu đồng mỗi năm cho dinh dưỡng, học phí, ngoại ngữ...nhưng lại ngại bỏ vài trăm ngàn để lắp chốt an toàn, miếng chống trượt, hay thay cửa kính bằng loại kính cường lực. Cái nhìn này không phải keo kiệt, mà là do thiếu nhận thức về rủi ro ẩn.

Cẩn thận không phải là sống trong sợ hãi.
Cẩn thận là biết rõ điều gì có thể xảy ra – và chọn phòng ngừa nó ngay từ khi còn nhẹ.
Giống như gắn dây an toàn, hay đội nón bảo hiểm: chẳng ai mong tai nạn, nhưng ai cũng biết không có thì hậu quả sẽ nặng nề hơn.


Kết thúc mở:
Khi cái nhìn về sự cẩn thận thay đổi, chúng ta sẽ thấy mình bớt chủ quan, bớt bất cẩn – không vì sợ, mà vì thương.
Thương bản thân.
Thương người sống bên cạnh.
Và thương cả cuộc sống vốn mong manh hơn ta tưởng.

 

Viết bình luận của bạn
Facebook Trưng Bày Zalo Trưng Bày Messenger Trưng Bày